< Gióp 3 >
1 Sau việc ấy, Gióp mở miệng rủa ngày sanh mình.
Post hæc aperuit Job os suum, et maledixit diei suo,
2 Gióp bèn cất tiếng nói rằng:
et locutus est:
3 Ngày ta đã sanh ra, khá hư mất đi; Còn đêm đã nói rằng: Có được thai dựng một con trai, hãy tiêu diệt đi!
Pereat dies in qua natus sum, et nox in qua dictum est: Conceptus est homo.
4 Nguyện ngày ấy bị ra tăm tối! Nguyện Đức Chúa Trời từ trên cao chớ thèm kể đến, Và ánh sáng đừng chiếu trên nó!
Dies ille vertatur in tenebras: non requirat eum Deus desuper, et non illustretur lumine.
5 Chớ gì tối tăm và bóng sự chết nhìn nhận nó, Aùng mây kéo phủ trên nó, Và nhựt thực làm cho nó kinh khiếp.
Obscurent eum tenebræ et umbra mortis; occupet eum caligo, et involvatur amaritudine.
6 Nguyện sự tối tăm mịt mịt hãm lấy đêm ấy; Chớ cho nó đồng lạc với các ngày của năm; Đừng kể nó vào số của các tháng!
Noctem illam tenebrosus turbo possideat; non computetur in diebus anni, nec numeretur in mensibus.
7 Phải, nguyện cho đêm ấy bị son sẻ; Tiếng vui cười chớ vang ra trong khoảng nó!
Sit nox illa solitaria, nec laude digna.
8 Ai hay rủa sả ngày, và có tài chọc Lê-vi-a-than dậy, Hãy rủa sả nó!
Maledicant ei qui maledicunt diei, qui parati sunt suscitare Leviathan.
9 Nguyện sao chạng vạng đêm ấy phải tối tăm; Nó mong ánh sáng, mà ánh sáng lại chẳng có, Chớ cho nó thấy rạng đông mở ra!
Obtenebrentur stellæ caligine ejus; expectet lucem, et non videat, nec ortum surgentis auroræ.
10 Bởi vì đêm ấy không bế cửa lòng hoài thai ta, Chẳng có giấu sự đau đớn khỏi mắt ta.
Quia non conclusit ostia ventris qui portavit me, nec abstulit mala ab oculis meis.
11 Nhân sao tôi chẳng chết từ trong tử cung? Nhân sao không tắt hơi khi lọt lòng mẹ?
Quare non in vulva mortuus sum? egressus ex utero non statim perii?
12 Cớ sao hai đầu gối đỡ lấy tôi, Và vú để cho tôi bú?
Quare exceptus genibus? cur lactatus uberibus?
13 Bằng chẳng vậy, bây giờ ắt tôi đã nằm an tịnh, Được ngủ và nghỉ ngơi
Nunc enim dormiens silerem, et somno meo requiescerem
14 Cùng các vua và mưu sĩ của thế gian, Đã cất mình những lăng tẩm;
cum regibus et consulibus terræ, qui ædificant sibi solitudines;
15 Hoặc với các quan trưởng có vàng, Và chất bạc đầy cung điện mình.
aut cum principibus qui possident aurum, et replent domos suas argento;
16 Hoặc tôi chẳng hề có, như một thai sảo biệt tăm, Giống các con trẻ không thấy ánh sáng.
aut sicut abortivum absconditum non subsisterem, vel qui concepti non viderunt lucem.
17 ỳ đó kẻ hung ác thôi rày rạc, Và các người mỏn sức được an nghỉ;
Ibi impii cessaverunt a tumultu, et ibi requieverunt fessi robore.
18 ỳ đó những kẻ bị tù đồng nhau được bình tịnh, Không còn nghe tiếng của kẻ hà hiếp nữa.
Et quondam vincti pariter sine molestia, non audierunt vocem exactoris.
19 Tại nơi ấy nhỏ và lớn đều ở cùng nhau, Và kẻ tôi mọi được phóng khỏi ách chủ mình.
Parvus et magnus ibi sunt, et servus liber a domino suo.
20 Cớ sao ban ánh sáng cho kẻ hoạn nạn, Và sanh mạng cho kẻ có lòng đầy đắng cay?
Quare misero data est lux, et vita his qui in amaritudine animæ sunt:
21 Người như thế mong chết, mà lại không được chết; Cầu thác hơn là tìm kiếm bửu vật giấu kín;
qui expectant mortem, et non venit, quasi effodientes thesaurum;
22 Khi người ấy tìm được mồ mả, Thì vui vẻ và nức lòng mừng rỡ thay,
gaudentque vehementer cum invenerint sepulchrum?
23 Người nào không biết đường mình phải theo, Và bị Đức Chúa Trời vây bọc bốn bên, sao lại được sự sống?
viro cujus abscondita est via et circumdedit eum Deus tenebris?
24 Vì trước khi ăn, tôi đã than siếc, Tiếng kêu vang tôi tuôn tôi như nước.
Antequam comedam, suspiro; et tamquam inundantes aquæ, sic rugitus meus:
25 Vì việc tôi sợ hãi đã thấu đến tôi; Điều tôi kinh khủng lại xảy ra cho tôi.
quia timor quem timebam evenit mihi, et quod verebar accidit.
26 Tôi chẳng được an lạc, chẳng được bình tịnh, chẳng được an nghỉ; Song nỗi rối loạn đã áp đến!
Nonne dissimulavi? nonne silui? nonne quievi? et venit super me indignatio.