< Ai Ca 3 >

1 Ta là người đã thấy khốn khổ bởi gậy thạnh nộ của Ngài.
Tôi đã chứng kiến các tai họa từ cây gậy thịnh nộ của Chúa Hằng Hữu.
2 Ngài đã dắt ta và khiến ta bước đi trong tối tăm, chẳng bước đi trong sáng láng.
Chúa đã đem tôi vào nơi tối tăm dày đặc, không một tia sáng.
3 Chắc Ngài trở tay cả ngày nghịch cùng ta nhiều lần.
Ngài đưa tay chống lại tôi, đè bẹp tôi cả ngày lẫn đêm.
4 Ngài đã làm hao mòn thịt và da, đã bẻ gãy xương ta,
Ngài làm cho tôi già trước tuổi và bẻ nát xương cốt tôi.
5 Ðã xây đắp nghịch cùng ta, vây ta bằng mật đắng và sự nhọc nhằn,
Chúa dùng hoạn nạn đắng cay bao vây và tràn ngập tôi.
6 Khiến ta ở trong nơi tối tăm, như người đã chết từ lâu đời.
Ngài bắt tôi ngồi trong chỗ tối tăm như những người chết từ rất lâu.
7 Ngài đã bao bọc ta bằng tường, mà không cho ra; lại làm cho nặng xiềng ta.
Chúa xây tường vây kín tôi, tôi không thể vượt thoát. Ngài dùng xiềng xích nặng nề trói chặt tôi.
8 Khi ta kỳ lạ và xin cứu, Ngài bịt tai chẳng nghe lời cầu nguyện;
Dù tôi khóc và la, Ngài cũng không nghe lời cầu nguyện tôi.
9 Lấy những đá đẽo lấp lối ta; Ngài đã làm cho đường nẻo ta quanh quẹo.
Chúa giam kín tôi trong bốn bức tường đá phẳng lì; Ngài khiến đường tôi đi khúc khuỷu.
10 Ngài đối với ta như gấu rình rập, như sư tử nơi kín đáo;
Chúa rình bắt tôi như gấu hay sư tử, chờ đợi tấn công tôi.
11 Khiến ta lạc đường và vồ xé ta, cho ta phải sầu não.
Ngài kéo tôi ra khỏi lối đi và xé nát thân tôi từng mảnh, để tôi tự lo liệu và tự hủy diệt.
12 Ngài đã giương cung và chọn ta làm tròng cho tên Ngài.
Ngài giương cung bắn vào tôi như cái đích cho người thiện xạ.
13 Ngài đã khiến tên trong bao Ngài vào trái cật ta:
Mũi tên của Ngài cắm sâu vào tim tôi.
14 Ta làm trò cười cho cả dân ta, họ lấy ta làm bài hát cả ngày.
Dân tộc tôi cười chê tôi. Cả ngày họ hát mãi những lời mỉa mai, châm chọc.
15 Ngài đã cho ta đầy dẫy sự đắng cay, cho ta no nê bằng ngải cứu.
Chúa làm cho lòng dạ tôi cay đắng như uống phải ngải cứu.
16 Ngài đã lấy sỏi bẻ răng ta; vùi ta vào trong tro.
Ngài bắt tôi nhai sỏi. Ngài cuốn tôi trong đất.
17 Ngài khiến hồn ta xa sự bình an, ta đã quên phước lành.
Sự bình an lìa khỏi tôi, và tôi không nhớ phước hạnh là gì.
18 Ta rằng: Hết sức mạnh ta, dứt lòng trông đợi Ðức Giê-hô-va.
Tôi kêu khóc: “Huy hoàng tôi đã mất! Mọi hy vọng tôi nhận từ Chúa Hằng Hữu nay đã tiêu tan!”
19 Hãy nhớ đến sự hoạn nạn khốn khổ ta, là ngải cứu và mật đắng.
Xin Chúa nhớ cảnh hoạn nạn, khốn khổ đắng cay tôi chịu đựng.
20 Hồn ta còn nhớ đến, và hao mòn trong ta.
Linh hồn tôi nhớ rõ mồn một nên tôi cúi mặt thẹn thùng.
21 Ta nhớ lại sự đó, thì có sự trông mong:
Tuy nhiên, tôi vẫn còn hy vọng khi tôi nhớ đến điều này:
22 Ấy là nhờ sự nhơn từ Ðức Giê-hô-va mà chúng ta chưa tuyệt. Vì sự thương xót của Ngài chẳng dứt.
Lòng nhân từ của Chúa Hằng Hữu không bao giờ cạn! Lòng thương xót của Ngài thật là vô tận.
23 Mỗi buổi sáng thì lại mới luôn, sự thành tín Ngài là lớn lắm.
Lòng thành tín của Ngài thật vĩ đại; mỗi buổi sáng, sự thương xót của Chúa lại mới mẻ.
24 Hồn ta nói: Ðức Giê-hô-va là cơ nghiệp ta, nên ta để lòng trông cậy nơi Ngài.
Tôi tự bảo: “Chúa Hằng Hữu là cơ nghiệp của tôi; vì thế, tôi sẽ hy vọng trong Ngài!”
25 Ðức Giê-hô-va ban sự nhơn từ cho những kẻ trông đợi Ngài, cho linh hồn tìm cầu Ngài.
Chúa Hằng Hữu nhân từ với những người trông đợi Ngài, và những ai tìm kiếm Ngài.
26 Thật tốt cho người trông mong và yên lặng đợi chờ sự cứu rỗi của Ðức Giê-hô-va.
Phước cho người nào yên lặng trông chờ vào sự cứu rỗi của Chúa Hằng Hữu.
27 Thật tốt cho người mang ách lúc trẻ thơ.
Thật tốt cho người nào biết phục tùng trong tuổi thanh xuân, chịu mang ách kỷ luật của Ngài.
28 Phải, nó phải ngồi một mình và làm thinh, vì Ngài đã gán ách trên mình.
Người ấy hãy ngồi một mình yên lặng, vì Chúa Hằng Hữu đã đặt ách trên vai mình.
29 Nó khá để miệng trong bụi đất! hoặc giả sẽ có sự trông mong.
Người ấy hãy nằm sắp mặt xuống đất, vì còn có một tia hy vọng.
30 Nó khá đưa má ra cho kẻ vả, khá chịu đầy nhuốc nha.
Người ấy hãy đưa má cho người ta vả và chịu nhục nhã cùng cực.
31 Vì Chúa chẳng hề bỏ cho đến đời đời.
Vì Chúa Hằng Hữu không từ bỏ người nào mãi mãi.
32 Dầu Ngài đã làm cho lo buồn, còn sẽ thương xót theo sự dư dật của lòng nhơn từ Ngài;
Dù đã làm cho đau buồn, Ngài vẫn thương xót vì theo lòng nhân từ cao cả của Ngài.
33 Vì ấy là chẳng phải bổn tâm Ngài làm cho con cái loài người cực khổ và buồn rầu.
Vì Chúa không vui thích làm đau lòng loài người hay gây cho họ khốn khổ, buồn rầu.
34 Khi người ta giày đạp mọi kẻ tù trong đất,
Nếu loài người chà đạp dưới chân mình tất cả tù nhân trên đất,
35 Khi uốn cong lý đoán của người trước mặt Ðấng Rất Cao,
nếu họ tước bỏ lẽ công chính của người khác mà Đấng Chí Cao đã ban cho,
36 Khi điên đảo ai trong sự xét đoán, thì Chúa chẳng ưng chịu.
nếu họ làm lệch cán cân công lý nơi tòa án— lẽ nào Chúa không thấy những việc này?
37 Nếu chẳng phải Chúa truyền lịnh, ai hay nói ra và sự ấy được thành?
Ai có thể ra lệnh điều này xảy ra nếu Chúa Hằng Hữu không cho phép?
38 Há chẳng phải từ miệng Ðấng Rất Cao ra tai họa và phước lành?
Chẳng phải từ Đấng Chí Cao mà ra tai họa và phước hạnh sao?
39 Cớ sao người đang sống phàn nàn vì chịu hình phạt về tội lỗi mình?
Tại sao con người lại phàn nàn oán trách khi bị hình phạt vì tội lỗi mình?
40 Chúng ta hãy xét và thử đường mình, trở về cùng Ðức Giê-hô-va.
Đúng ra, chúng ta phải tự xét mình để ăn năn. Và quay lại với Chúa Hằng Hữu.
41 Chúng ta hãy giơ lòng và tay lên đến Ðức Chúa Trời trên trời.
Hãy đưa lòng và tay chúng ta hướng về Đức Chúa Trời trên trời và nói:
42 Chúng tôi đã phạm phép, đã bạn nghịch; Ngài đã chẳng dung thứ!
“Chúng con đã phạm tội và phản nghịch Chúa, và Ngài đã không tha thứ chúng con!
43 Ngài lấy giận che mình và đuổi theo chúng tôi, giết lát chúng tôi, chẳng thương xót.
Cơn thịnh nộ Ngài đã tràn ngập chúng con, đuổi theo chúng con, và giết chúng con không thương xót.
44 Ngài ẩn mình trong mây, đến nỗi chẳng lời cầu nguyện nào thấu qua được.
Chúa đã che phủ mặt Ngài bằng lớp mây dày, đến nỗi lời cầu nguyện của chúng con không thể xuyên qua.
45 Ngài làm chúng tôi ra của bỏ, ra đồ rác rến trong dân sự.
Chúa đã biến chúng con thành rác rưởi giữa các nước.
46 Mọi kẻ nghịch thù hả miệng rộng nghịch cùng chúng tôi.
Tất cả thù nghịch đều chống đối chúng con.
47 Chúng tôi đã mắc sự sợ hãi, hầm hố, hủy diệt, và hư hại.
Chúng con vô cùng khiếp sợ vì bị mắc vào cạm bẫy, bị tàn phá và tiêu diệt.”
48 Mắt tôi chảy dòng nước, vì gái dân tôi mắc diệt vong.
Mắt tôi tuôn trào dòng lệ vì cảnh tàn phá của dân tôi!
49 Mắt tôi tuôn nước mắt, không thôi cũng không ngớt,
Mắt tôi trào lệ không ngừng; cứ tuôn chảy không nghỉ
50 Cho đến chừng nào Ðức Giê-hô-va đoái xem, từ trên trời ngó xuống.
cho đến khi Chúa Hằng Hữu nhìn xuống từ trời cao và đoái xem.
51 Mắt tôi làm khổ linh hồn tôi, vì mọi con gái của thành tôi.
Lòng tôi đau như xé ruột trước số phận của các thiếu nữ Giê-ru-sa-lem.
52 Những kẻ vô cớ thù nghịch tôi đã đuổi tôi như đuổi chim.
Tôi bị săn bắt như con chim bởi những người chống lại tôi vô cớ.
53 Họ muốn giết tôi nơi ngục tối, và ném đá trên tôi.
Họ ném tôi xuống hố thẳm và lăn đá chặn trên miệng hố.
54 Nước lên ngập đầu tôi, tôi nói: Ta phải chết mất!
Nước phủ ngập đầu tôi, đến nỗi tôi than: “Tôi chết mất!”
55 Hỡi Ðức Giê-hô-va, tôi từ nơi ngục tối rất sâu kêu cầu danh Ngài.
Nhưng con kêu cầu Danh Ngài, Chúa Hằng Hữu, từ hố sâu thẳm.
56 Ngài chúng con đã nghe tiếng tôi, xin đừng bịt tai khỏi hơi thở và lời kêu van tôi.
Chúa đã nghe tiếng con kêu khóc: “Xin nghe lời con khẩn nài! Xin nghe tiếng con kêu cứu!”
57 Ngày tôi cầu Ngài, Ngài đã đến gần tôi, đã phán cùng tôi: Chớ sợ hãi chi!
Lập tức, Chúa đến gần con khi con kêu gọi; Ngài phán bảo con rõ ràng: “Đừng sợ hãi.”
58 Hỡi Chúa, Ngài đã đối nại việc hồn tôi, là Ðấng chuộc mạng tôi.
Lạy Chúa, Ngài là Đấng bào chữa cho con! Biện hộ cho con! Ngài đã cứu chuộc mạng sống con.
59 Hỡi Ðức Giê-hô-va, Ngài đã thấy người ta hiếp đáp tôi: xin đoán xét việc tôi!
Chúa đã thấu rõ những bất công mà con phải chịu, lạy Chúa Hằng Hữu. Xin xét xử cho con, và minh chứng điều đúng cho con.
60 Chúng nó báo thù, lập mưu hại tôi, thì Ngài đã thấy hết.
Chúa đã thấy hết những âm mưu độc kế của kẻ thù chống lại con.
61 Hỡi Ðức Giê-hô-va, Ngài đã nghe chúng nó sỉ nhục, bày mọi mưu chước nghịch cùng tôi.
Lạy Chúa Hằng Hữu, Ngài đã nghe những lời nguyền rủa thậm tệ. Ngài biết tất cả kế hoạch họ đã lập.
62 Những môi miếng của kẻ dấy nghịch cùng tôi và mưu kế lập ra hại tôi cả ngày.
Kẻ thù con thì thầm và xầm xì cả ngày khi họ bàn tính chống lại con.
63 Xin Ngài xem sự ngồi xuống và đứng dậy của chúng nó; tôi là bài hát của chúng nó.
Xin nhìn họ! Bất cứ lúc họ đứng hay ngồi, họ đều hướng về con để châm biếm, chê bai.
64 Hỡi Ðức Giê-hô-va, Ngài sẽ báo trả chúng nó tùy theo việc tay chúng nó làm.
Xin báo trả họ, thưa Chúa Hằng Hữu, vì những tội ác mà họ đã làm.
65 Ngài sẽ ban lòng cứng cỏi cho chúng nó, sự rủa sả giáng trên chúng nó.
Xin khiến lòng họ cứng cỏi và chai lì, và giáng lời nguyền rủa trên họ.
66 Ngài sẽ lấy cơn giận và đuổi theo, hủy hoại chúng nó khỏi dưới trời của Ðức Giê-hô-va.
Xin đuổi theo họ trong cơn giận của Ngài, quét sạch họ khỏi các tầng trời của Chúa Hằng Hữu.

< Ai Ca 3 >