< Thánh Thi 120 >

1 (Bài ca lên Đền Thờ) Lúc khốn cùng, tôi kêu cầu Chúa Hằng Hữu; tôi kêu khóc, Ngài đáp lời tôi.
Ein song til høgtidsferderne. Til Herren ropa eg i mi naud, og han svara meg.
2 Xin Chúa Hằng Hữu cứu con khỏi môi dối trá và khỏi lưỡi lừa gạt.
Herre, frels mi sjæl frå ljugarlippa, frå den falske tunga!
3 Này, lưỡi lừa dối, Đức Chúa Trời sẽ làm gì cho ngươi? Ngài còn thêm cho ngươi điều gì nữa?
Kva skal han gjeva deg, og kva meir skal han gjeva deg, du falske tunga?
4 Hẳn là mũi tên nhọn của lính chiến, với những viên than hồng từ lá chổi.
Kveste piler til ei kjempa og gløder av einebuska.
5 Khốn cho tôi vì ngụ tại Mê-siếc, và trú trong lều Kê-đa.
Usæl eg, som framand er imillom Mesek, og bur ved Kedars tjeld!
6 Tôi ở đó quá lâu, với những người ghét hòa bình,
Lenge nok hev sjæli mi butt hjå deim som hatar fred.
7 Tôi chuộng hòa bình; nhưng khi tôi nói ra, họ lại muốn chiến tranh!
Eg er berre fred, men når eg talar, er dei ferdige til strid.

< Thánh Thi 120 >