< Thánh Thi 120 >
1 (Bài ca lên Đền Thờ) Lúc khốn cùng, tôi kêu cầu Chúa Hằng Hữu; tôi kêu khóc, Ngài đáp lời tôi.
(Sang til Festrejserne.) Jeg råbte til HERREN i Nød, og han svarede mig.
2 Xin Chúa Hằng Hữu cứu con khỏi môi dối trá và khỏi lưỡi lừa gạt.
HERRE, udfri min Sjæl fra Løgnelæber, fra den falske Tunge!
3 Này, lưỡi lừa dối, Đức Chúa Trời sẽ làm gì cho ngươi? Ngài còn thêm cho ngươi điều gì nữa?
Der ramme dig dette og hint, du falske Tunge!
4 Hẳn là mũi tên nhọn của lính chiến, với những viên than hồng từ lá chổi.
Den stærkes Pile er hvæsset ved glødende Gyvel.
5 Khốn cho tôi vì ngụ tại Mê-siếc, và trú trong lều Kê-đa.
Ve mig, at jeg må leve som fremmed i Mesjek, bo iblandt Kedars Telte!
6 Tôi ở đó quá lâu, với những người ghét hòa bình,
Min Sjæl har længe nok boet blandt Folk, som hader Fred.
7 Tôi chuộng hòa bình; nhưng khi tôi nói ra, họ lại muốn chiến tranh!
Jeg vil Fred; men taler jeg, vil de Krig!