< Thánh Thi 120 >
1 (Bài ca lên Đền Thờ) Lúc khốn cùng, tôi kêu cầu Chúa Hằng Hữu; tôi kêu khóc, Ngài đáp lời tôi.
Jeg raabte til Herren i min Nød, og han bønhørte mig.
2 Xin Chúa Hằng Hữu cứu con khỏi môi dối trá và khỏi lưỡi lừa gạt.
Herre! fri min Sjæl fra Løgnens Læbe, fra en svigefuld Tunge.
3 Này, lưỡi lừa dối, Đức Chúa Trời sẽ làm gì cho ngươi? Ngài còn thêm cho ngươi điều gì nữa?
Hvad giver han dig, og hvad giver han dig ydermere, du svigefulde Tunge?
4 Hẳn là mũi tên nhọn của lính chiến, với những viên than hồng từ lá chổi.
Den vældiges skærpede Pile med Gløder af Enebærtræ!
5 Khốn cho tôi vì ngụ tại Mê-siếc, và trú trong lều Kê-đa.
Ve mig! thi jeg har været som fremmed iblandt Mesek, jeg har boet ved Kedars Telte.
6 Tôi ở đó quá lâu, với những người ghét hòa bình,
Min Sjæl har længe nok boet hos dem, som hade Fred.
7 Tôi chuộng hòa bình; nhưng khi tôi nói ra, họ lại muốn chiến tranh!
Jeg er fredsommelig; men naar jeg taler, da ere disse færdige til Krig.