< Gióp 7 >
1 “Có phải loài người phục dịch gian khổ? Đời sống chúng ta chẳng khác đời người làm thuê,
Har Mennesket på Jord ej Krigerkår? Som en Daglejers er hans Dage.
2 như người làm công ngóng chờ đêm tối, như đầy tớ trông đợi lãnh lương.
Som Trællen, der higer efter Skygge som Daglejeren, der venter på Løn,
3 Tôi cũng vậy, chỉ được những tháng ngày vô nghĩa, những đêm dài mệt mỏi chán chường.
så fik jeg Skuffelses Måneder i Arv kvalfulde Nætter til Del.
4 Nằm dài trên giường, tôi nghĩ: ‘Khi nào trời sẽ sáng?’ Nhưng đêm kéo dài mãi, và tôi trằn trọc đến hừng đông.
Når jeg lægger mig, siger jeg: "Hvornår er det Dag, af jeg kan stå op?" og når jeg står op: "Hvornår er det Kvæld?" Jeg mættes af Uro, til Dagen gryr.
5 Thân tôi phủ đầy bọ giòi và đất bụi. Da tôi nứt nẻ, ung nhọt chảy mủ.”
Mit Legeme er klædt med Orme og Skorpe, min Hud skrumper ind og væsker.
6 “Ngày của con bay nhanh hơn thoi đưa. Rồi chấm dứt không một niềm hy vọng.
Raskere end Skyttelen flyver mine Dage, de svinder bort uden Håb.
7 Lạy Đức Chúa Trời, xin nhớ đời con chỉ là hơi thở, và con sẽ không bao giờ còn thấy hạnh phúc nữa.
Kom i Hu, at mit Liv er et Pust, ej mer får mit Øje Lykke at skue!
8 Chúa nhìn con bây giờ, nhưng sẽ không bao lâu nữa, Chúa tìm con, nhưng con sẽ không còn.
Vennens Øje skal ikke se mig, dit Øje søger mig - jeg er ikke mere.
9 Như mây tan và tiêu mất thể nào, thì người chết cũng sẽ không trở lại. (Sheol )
Som Skyen svinder og trækker bort, bliver den, der synker i Døden, borte, (Sheol )
10 Họ sẽ rời xa nhà mình mãi mãi— không bao giờ thấy lại.
han vender ej atter hjem til sit Hus, hans Sted får ham aldrig at se igen.
11 Vì thế nên, con sẽ không nín lặng. Con sẽ kêu lên với cõi lòng đau đớn. Con sẽ than van trong cay đắng của linh hồn.
Så vil jeg da ej lægge Bånd på min Mund, men tale i Åndens Kvide, sukke i bitter Sjælenød.
12 Có phải con là quái vật trong biển, mà đêm ngày Chúa đặt người giữ canh?
Er jeg et Hav, eller er jeg en Drage, siden du sætter Vagt ved mig?
13 Con nghĩ: ‘Giường con sẽ an ủi con, và giấc ngủ sẽ giúp con vơi nhẹ nỗi thương đau,’
Når jeg tænker, mit Leje skal lindre mig, Sengen lette mit Suk,
14 nhưng khi Chúa làm tan vỡ giấc chiêm bao, và con kinh khiếp trong ác mộng.
da ængster du mig med Drømme, skræmmer mig op ved Syner,
15 Đến nỗi con thà bị nghẹt thở— còn hơn kéo lê kiếp sống này.
så min Sjæl vil hellere kvæles. hellere dø end lide.
16 Con chán ghét cuộc sống con và không muốn sống nữa. Xin Chúa để mặc con vì những ngày hiện tại của con như hơi thở.
Nu nok! Jeg lever ej evigt, slip mig, mit Liv er et Pust!
17 Loài người là chi mà Chúa xem quan trọng, có là gì đâu mà Chúa quá bận tâm?
Hvad er et Menneske, at du regner ham og lægger Mærke til ham,
18 Cứ mỗi sáng, Chúa đem tra vấn thử thách từng phút giây.
hjemsøger ham hver Morgen, ransager ham hvert Øjeblik?
19 Tại sao Chúa không buông tha con, ít nhất đủ để con nuốt nước dãi!
Når vender du dog dit Øje fra mig, slipper mig, til jeg har sunket mit Spyt?
20 Nếu con phạm tội, thì tội ấy đối với Chúa là gì, lạy Đấng Quan Phòng của loài người? Sao Chúa bắt con làm mục tiêu để bắn? Con là gánh nặng cho Chúa sao?
Har jeg syndet, hvad skader det dig, du, som er Menneskets Vogter? Hvi gjorde du mig til Skive, hvorfor blev jeg dig til Byrde?
21 Tại sao Chúa không tha thứ tội con và bỏ qua gian ác của con? Vì con sắp nằm yên trong cát bụi. Khi Chúa tìm, con đã không còn.”
Hvorfor tilgiver du ikke min Synd og lader min Brøde uænset? Snart ligger jeg jo under Mulde, du søger mig - og jeg er ikke mere!