< Gióp 30 >

1 “Thế mà bây giờ người trẻ hơn tôi dám khinh nhạo tôi, dù cha họ ngày trước chẳng đáng xếp ngang với chó chăn chiên của tôi.
А сада смеју ми се млађи од мене, којима отаца не бих хтео метнути са псима стада свог.
2 Nhưng họ có giúp ích gì cho tôi đâu— một khi họ đã sức tàn lực cạn!
А на шта би ми и била сила руку њихових? У њима беше пропала старост.
3 Họ gầy đét vì đói khát và bỏ trốn vào trong hoang mạc, gặm đất khô trong nơi đổ nát và tiêu điều.
Од сиромаштва и глади самоћаваху бежећи од сува, мрачна, пуста и опустошена места;
4 Họ ăn cả rễ lẫn lá của các loại cây giếng giêng.
Који браху лободу по честама, и смреково корење беше им храна.
5 Họ bị gạt khỏi xã hội loài người, bị hô hoán như họ là trộm cướp.
Између људи беху изгоњени и викаше се за њима као за лупежом.
6 Họ bị dồn vào khe núi hãi hùng, xuống hang sâu, hầm đá hoang liêu.
Живљаху по страшним увалама, по јамама у земљи и у камену.
7 Họ kêu la như thú giữa các bụi cây, nằm chen nhau bên lùm gai gốc.
По грмовима рикаху, под трњем се скупљаху.
8 Họ là cặn bã xã hội, đất nước cũng khai trừ.
Беху људи никакви и без имена, мање вредни него земља.
9 Thế mà nay họ đặt vè giễu cợt! Đem tôi ra làm đề tài mỉa mai nhạo báng.
И њима сам сада песма, и постах им прича.
10 Họ khinh miệt tôi, tránh né tôi, và không ngại nhổ vào mặt tôi.
Гаде се на ме, иду далеко од мене и не устежу се пљувати ми у лице.
11 Vì Đức Chúa Trời tước khí giới tôi. Chúa làm khổ tôi, nên thấy tôi, họ không thèm nể mặt.
Јер је Бог одапео моју тетиву и муке ми задао те збацише узду преда мном.
12 Bên phải tôi, một đám tạp dân xuất hiện. Xô đẩy chân tôi và dồn tôi vào đường chết.
С десне стране устајаху момци, поткидаху ми ноге, и насипају пут к мени да ме упропасте.
13 Họ phá hoại con đường tôi đi, và làm mọi điều để có thể diệt tôi. Họ biết tôi không còn ai giúp đỡ.
Раскопаше моју стазу, умножише ми муке, не треба нико да им помаже.
14 Họ kéo ùa vào từ mọi ngõ ngách. Tràn qua tôi khi tôi ngã gục.
Као широким проломом навиру, и наваљују преко развалина.
15 Bây giờ, tôi sống trong cơn khủng khiếp. Linh hồn tôi bị gió thổi bay, và sự thịnh vượng tôi tan biến như mây.
Страхоте навалише на ме, и као ветар терају душу моју, и као облак прође срећа моја.
16 Và bây giờ đời sống tôi tan chảy. Những ngày tai họa hãm bắt tôi.
И сада се душа моја разлива у мени, стигоше ме дани мучни.
17 Những đêm trường đầy dẫy đau thương, làm cho tôi nhức nhối không ngừng nghỉ.
Ноћу пробада ми кости у мени, и жиле моје не одмарају се.
18 Với đôi tay mạnh mẽ, Đức Chúa Trời nắm áo tôi. Ngài túm chặt cổ áo tôi.
Од тешке силе променило се одело моје, и као огрлица у кошуље моје стеже ме.
19 Chúa đã quăng tôi xuống bùn đen. Tôi không khác gì bụi đất và tro tàn.
Бацио ме је у блато, те сам као прах и пепео.
20 Lạy Đức Chúa Trời, con kêu cầu, nhưng Ngài không đáp lại. Con đứng trước Chúa, nhưng Chúa chẳng đoái hoài.
Вичем к Теби, а Ти ме не слушаш; стојим пред Тобом, а Ти не гледаш на ме.
21 Chúa trở thành tàn nhẫn với con. Ngài dùng quyền năng Ngài đánh con liên tiếp.
Претворио си ми се у љута непријатеља; силом руке своје супротиш ми се.
22 Chúa bốc con lên trước ngọn gió và làm con tan tác trước cuồng phong.
Подижеш ме у ветар, посађујеш ме на њ, и растапаш у мени све добро.
23 Vì con biết Chúa sắp đưa con vào cõi chết— đến nơi dành sẵn cho mọi sinh linh.
Јер знам да ћеш ме одвести на смрт и у дом одређени свима живима.
24 Thật không ai có thể trở mặt chống người nghèo thiếu khi họ kêu xin giúp đỡ lúc lâm nguy.
Али неће пружити руке своје у гроб; кад их стане потирати, они неће викати.
25 Có phải tôi từng khóc vì người khốn khổ? Tôi không chia sẻ buồn đau với người nghèo khó sao?
Нисам ли плакао ради оног који беше у злу? Није ли душа моја жалосна бивала ради убогог?
26 Thế mà khi mong phước, tôi chỉ gặp họa. Khi đợi ánh sáng, lại chỉ thấy tối tăm.
Кад се добру надах, дође ми зло; и кад се надах светлости, дође мрак.
27 Lòng dạ tôi sùng sục không chịu lặng yên. Tai họa tới tấp như ba đào dồn dập.
Утроба је моја узаврела, и не може да се умири, задесише ме дани мучни.
28 Tôi bước đi trong tăm tối, không ánh mặt trời. Tôi đứng trước đám đông và kêu xin giúp đỡ.
Ходим црн, не од сунца, устајем и вичем у збору.
29 Thay vào đó, tôi trở thành anh em của chó rừng và bạn bè cùng đà điểu.
Брат постах змајевима и друг совама.
30 Da tôi đen cháy và bong ra, xương tôi nóng hực như lên cơn sốt.
Поцрнела је кожа на мени и кости моје посахнуше од жеге.
31 Tiếng đàn hạc tôi trở giọng bi ai, và tiếng sáo tôi như tiếng ai than khóc.”
Гусле се моје претворише у запевку, и свирала моја у плач.

< Gióp 30 >