< Gióp 3 >
1 Cuối cùng Gióp cũng mở miệng, và ông nguyền rủa ngày sinh của mình.
Napokon otvori Job usta i prokle dan svoj;
poče svoju besjedu i reče:
3 “Ước gì ngày sinh của ta tan mất đi, và đêm ta được thai dựng không có.
“O, ne bilo dana kad sam se rodio i noći što javi: 'Začeo se dječak!'
4 Nguyện ngày ấy là ngày tăm tối. Đức Chúa Trời trên cao cũng chẳng đoái hoài, và không có ánh sáng chiếu trên nó.
U crnu tminu dan taj nek se prometne! S visina se njega Bog ne spominjao, svjetlost sunčeva ne svijetlila mu više!
5 Nguyện bóng tối và tử vong chuộc ngày ấy lại. Nguyện mây đen phủ lên nó, và bóng tối làm nó kinh hoàng.
Mrak i sjena smrtna o nj se otimali, posvema ga tmina gusta prekrila, pomrčine dnevne stravom ga morile!
6 Nguyện đêm ấy bị lấy ra khỏi lịch, không bao giờ được kể giữa các ngày trong năm nữa, cũng không bao giờ xuất hiện giữa các tháng.
O, da bi ga tama svega presvojila, nek' se ne dodaje danima godine, nek' ne ulazi u brojenje mjeseci!
7 Nguyện đêm ấy ra hoang vu tẻ lạnh; không lời vui, không một tiếng cười.
A noć ona bila žalosna dovijeka, ne čulo se u njoj radosno klicanje!
8 Nguyện những ai hay báng bổ— những ai có thể chọc giận Lê-vi-a-than— hãy nguyền rủa ngày ấy.
Prokleli je oni štono dan proklinju i Levijatana probudit' su kadri!
9 Nguyện những sao mai cứ tối tăm mãi. Nguyện đêm trông chờ ánh sáng, nhưng vô ích; cũng không bao giờ thấy chút rạng đông.
Pomrčale zvijezde njezina svanuća, zaludu se ona vidjelu nadala, i zorinih vjeđa ne gledala nigda!
10 Ngày đáng nguyền rủa cho mẹ hoài thai để rồi tôi ra đời chịu mọi đắng cay.
Što mi od utrobe ne zatvori vrata da sakrije muku od mojih očiju!
11 Sao tôi không chết đi khi sinh ra? Sao tôi không chết khi vừa mới lọt lòng?
Što nisam mrtav od krila materina, što ne izdahnuh izlazeć' iz utrobe?
12 Sao tôi được nằm trên lòng của mẹ tôi? Sao người cho tôi bú sữa nơi vú của người?
Čemu su me dva koljena prihvatila i dojke dvije da me nejaka podoje?
13 Nếu tôi chết khi sinh, thì nay tôi được bình yên. Tôi đã an giấc và nghỉ ngơi mãi mãi.
U miru bih vječnom počivao sada, spavao bih, pokoj svoj bih uživao
14 Tôi có thể an nghỉ với các vua và các vương hầu thế gian, nơi thành trì của họ nay nằm trong đổ nát.
s kraljevima i savjetnicima zemlje koji su sebi pogradili grobnice,
15 Tôi có thể an nghỉ với các hoàng tử có đầy vàng, cung điện của họ được phủ đầy bạc.
ili s knezovima, zlatom bogatima, što su kuće svoje srebrom napunili.
16 Sao tôi không được chôn như đứa trẻ sơ sinh, như em bé không được sống để thấy ánh sáng?
Ne bih bio - k'o nedonošče zakopano, k'o novorođenče što svjetla ne vidje.
17 Vì trong cõi chết, kẻ ác thôi gây phiền muộn, và người mỏi mệt được nghỉ ngơi.
Zlikovci se više ne obijeste ondje, iznemogli tamo nalaze počinka.
18 Ngay cả tù nhân cũng được thảnh thơi trong cõi chết, không còn gì tai ương áp bức.
Sužnjeve na miru tamo ostavljaju: ne slušaju više poviku stražara.
19 Người giàu và người nghèo đều ở đó, và người nô lệ được tự do khỏi chủ mình.
Malen ondje leži zajedno s velikim, rob je slobodan od gospodara svoga.
20 Ôi, tại sao ban ánh sáng cho người khốn khổ, và sự sống cho người đắng cay?
Čemu darovati svjetlo nesretniku i život ljudima zagorčene duše
21 Họ trông mong chết, nhưng cái chết không đến. Họ tìm sự chết còn hơn của cải giấu kín.
koji smrt ištu, a ona ne dolazi, i kao za blagom za njome kopaju?
22 Lòng tràn đầy mừng vui khi cuối cùng được chết, và hân hoan khi được nằm trong huyệt mộ!
Grobnom bi se humku oni radovali, klicali od sreće kad bi grob svoj našli.
23 Sao ban sự sống cho người không có tương lai, những người Đức Chúa Trời đã đặt đau khổ chung quanh?
Što će to čovjeku kom je put sakriven, koga je Bog sa svih strana zapriječio?
24 Tôi không thể ăn được vì than thở; tiếng kêu rên của tôi tuôn đổ như nước.
Zato videć' hranu, uzdahnuti moram, k'o voda se moji razlijevaju krici.
25 Những gì tôi sợ đã phủ lên tôi. Những gì tôi kinh hãi đã xảy đến.
Obistinjuje se moje strahovanje, snalazi me, evo, čega god se bojah.
26 Tôi không có bình an, không yên tịnh. Tôi không được nghỉ ngơi; mà chỉ đến toàn điều phiền muộn.”
Pokoja ni mira meni više nema, u mukama mojim nikad mi počinka.”