< ایوب 10 >
از زندگی بیزارم. پس بگذارید زبان به شکایت گشوده، از تلخی جانم سخن بگویم. | 1 |
Душата ми се отегчи от живота ми; За това, ще се предам на оплакването си, Ще говоря в горестта на душата си.
ای خدا مرا محکوم نکن؛ فقط به من بگو چه کردهام که با من چنین میکنی؟ | 2 |
Ще река Богу: Недей ме осъжда; Покажи ми защо ми ставаш противен.
آیا به نظر تو این درست است که به من ظلم روا داری و انسانی را که خود آفریدهای ذلیل سازی و شادی و خوشبختی را نصیب بدکاران بگردانی؟ | 3 |
Добре ли Ти е да оскърбяваш, И да презираш делото на ръцете Си, А да осветляваш съвещаното от нечестивите?
آیا چشمان تو مانند چشمان انسان است؟ آیا فقط چیزهایی را میبینی که مردم میبینند؟ | 4 |
Телесни ли очи имаш? Или гледаш както гледа човек?
آیا عمر تو به درازای عمر انسان است؟ آیا روزهای زندگیات آنقدر کوتاه است | 5 |
Твоите дни като дните на човека ли са, Или годините Ти като човешки дни,
که باید هر چه زودتر خطاهایم را بجویی، و گناهانم را جستجو کنی؟ | 6 |
Та претърсваш беззаконието ми И издирваш греха ми,
هرچند میدانی که تقصیرکار نیستم، و کسی نیست که بتواند مرا از دست تو نجات دهد؟ | 7 |
При все че знаеш, че не съм нечестив, И че никой не може да ме избавя от ръката Ти?
دستهای تو بود که مرا سرشت و اکنون همان دستهاست که مرا نابود میکند. | 8 |
Твоите ръце ме създадоха и усъвършенствуваха Кръгло в едно; а пак съсипваш ли ме?
به یاد آور که مرا از خاک به وجود آوردی؛ آیا به این زودی مرا به خاک برمیگردانی؟ | 9 |
Помни, моля, че като глина си ме създал; И в пръст ли ще ме възвърнеш?
به پدرم قدرت بخشیدی تا مرا تولید نماید و گذاشتی در رحم مادرم رشد کنم. | 10 |
Не си ли ме излял като мляко? Не си ли ме съсирил като сирене?
پوست و گوشت به من دادی و استخوانها و رگ و پیام را به هم بافتی. | 11 |
С кожа и мускули си ме облякъл, И с кости и жили си ме оплел;
تو بودی که به من حیات بخشیدی و محبتت را نصیب من کردی. زندگی من در دستان تو محفوظ است. | 12 |
Живот и благоволение си ми подарил, И провидението Ти е запазило духа ми.
با وجود این، انگیزه واقعی تو این بوده که | 13 |
Но при все туй, това си криел в сърцето Си; Зная, че това е било в ума Ти;
مرا تحت نظر داشته باشی تا اگر مرتکب گناهی شدم از بخشیدنم امتناع ورزی. | 14 |
Ако съгреша, наблюдаваш ме, И от беззаконието ми няма да ме считаш невинен,
وای بر من اگر گناهی مرتکب شوم. اما حتی اگر بیگناه باشم نمیتوانم سرم را بلند کنم چون پر از شرمساری و فلاکت هستم! | 15 |
Ако съм нечестив, горко ми! И ако съм праведен, пак няма да дигна главата си. Пълен съм с позор; но гледай Ти скръбта ми,
حتی اگر سرم را بلند کنم تو مانند شیر مرا شکار میکنی و قدرت مهیب خود را علیه من به نمایش میگذاری. | 16 |
Защото расте. Гониш ме като лъв, И повтаряш да се показваш страшен против мене.
پیوسته علیه من شاهد میآوری؛ هر لحظه بر خشم خود نسبت به من میافزایی و نیروهای تازه نفس برای مبارزه با من میفرستی. | 17 |
Повтаряш да издигаш против мене свидетелите Си, И увеличаваш гнева Си върху мене; Едно подир друго войнства ме нападат.
چرا گذاشتی به دنیا بیایم؟ ای کاش قبل از اینکه چشمی مرا میدید، جان میدادم. | 18 |
Защо прочее ме извади Ти из утробата? Иначе, бих издъхнал без да ме е виждало око;
انگار هرگز وجود نداشتهام و از رحم مادر به گور میرفتم. | 19 |
Бих бил като че не съм бил; От утробата бих бил отнесен в гроба.
آیا نمیبینی که دیگر چیزی از عمرم باقی نمانده است؟ پس دیگر تنهایم بگذار. بگذار دمی استراحت کنم. | 20 |
Дните ми не са ли малко? Престани, прочее, И остави ме да си отдъхна малко
بهزودی میروم و دیگر باز نمیگردم. به سرزمینی میروم که سرد و تاریک است | 21 |
Преди да отида отдето няма да се върна, В тъмната земя и в смъртната сянка,
به سرزمین ظلمت و پریشانی، به جایی که خود نور هم تاریکی است. | 22 |
Земя, мрачна като самата тъмнина, Земя на мрачна сянка и без никакъв ред, Дето виделото е като тъмнина.