< مزامیر 121 >

سرود درجات چشمان خود را به سوی کوههابرمی افرازم، که از آنجا اعانت من می‌آید. [ترجمه درست این آیه اینست: «چشمان خودرا بسوی کوهها برمی افرازم. اعانت من از کجا می‌آید؟» ] ۱ 1
Tôi ngước mắt lên trên núi: Sự tiếp trợ tôi đến từ đâu?
اعانت من از جانب خداوند است، که آسمان و زمین را آفرید. ۲ 2
Sự tiếp trợ tôi đến từ Đức Giê-hô-va, Là Đấng đã dựng nên trời và đất.
او نخواهد گذاشت که پای تو لغزش خورد. او که حافظ توست نخواهدخوابید. ۳ 3
Ngài không để cho chân ngươi xiêu tó; Đấng gìn giữ ngươi không hề buồn ngủ.
اینک او که حافظ اسرائیل است، نمی خوابد و به خواب نمی رود. ۴ 4
Đấng gìn giữ Y-sơ-ra-ên Không hề nhắp mắt, cũng không buồn ngủ.
خداوند حافظ تو می‌باشد. خداوند به‌دست راستت سایه تو است. ۵ 5
Đức Giê-hô-va là Đấng gìn giữ ngươi; Đức Giê-hô-va là bóng che ở bên hữu ngươi.
آفتاب در روز به تو اذیت نخواهد رسانید و نه ماهتاب در شب. ۶ 6
Mặt trời sẽ không giọi ngươi lúc ban ngày, Mặt trăng cũng không hại ngươi trong ban đêm.
خداوندتو را از هر بدی نگاه می‌دارد. او جان تو را حفظخواهد کرد. ۷ 7
Đức Giê-hô-va sẽ gìn giữ ngươi khỏi mọi tai họa. Ngài sẽ gìn giữ linh hồn ngươi.
خداوند خروج و دخولت را نگاه خواهد داشت، از الان و تا ابدالاباد. ۸ 8
Đức Giê-hô-va sẽ gìn giữ ngươi khi ra khi vào, Từ nay cho đến đời đời.

< مزامیر 121 >