< Zsoltárok 129 >
1 Zarándoklás éneke. Sokat szorongattak engem ifjúkorom óta – mondja csak Izraél –
Từ khi tôi còn thơ ấu, chúng nó thường hà hiếp tôi, Y-sơ-ra-ên đáng nói,
2 sokat szorongattak engem ifjúkorom óta, még sem bírtak velem!
Từ khi tôi còn thơ ấu, chúng nó thường hà hiếp tôi, Nhưng không thắng hơn tôi được.
3 Hátamon szántottak a szántók, hosszúra húzták barázdájukat.
Các nông phu cày trên lưng tôi, Xẻ đường cày mình dài theo trên đó.
4 Az Örökkévaló igazságos: szétvágta a gonoszok kötelét.
Ðức Giê-hô-va là công bình; Ngài đã chặt những dây kẻ ác.
5 Szégyent valljanak és hátráljanak meg mind a Czión gyűlölői;
Nguyện những kẻ ghét Si-ôn Bị hổ thẹn và lui lại sau.
6 legyenek mint a háztetők fűve, mely mielőtt kitépik, elszáradt;
Nguyện chúng nó như cỏ nơi nóc nhà, Ðã khô héo trước khi bị nhổ;
7 melylyel nem töltötte meg markát az arató, sem ölét a kévekötő,
Ngươi gặt không nắm đầy tay mình, Kẻ bó không gom đầy ôm mình;
8 s nem mondták az arra menők: az Örökkévaló áldása reátok! Áldunk titeket az Örökkévaló nevében!
Những kẻ lại qua cũng không nói: Nguyện phước Ðức Giê-hô-va giáng trên các ngươi! Chúng ta nhơn danh Ðức Giê-hô-va chúc phước cho các ngươi.