< Zsoltárok 120 >
1 Zarándoklás éneke. Szorultságomban az Örökkévalóhoz kiáltottam föl és ő meghallgatott engem.
Trong cơn gian truân tôi kêu cầu Đức Giê-hô-va; Ngài bèn đáp lời tôi.
2 Örökkévaló, mentsd meg lelkemet hazug ajaktól, csalárdság nyelvétől!
Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy giải cứu linh hồn tôi khỏi môi dối trá, Khỏi lưỡi phỉnh gạt.
3 Mit ad neked és mit gyarapit neked a csalárdság nyelve?
ù lưỡi phỉnh gạt, người ta sẽ ban cho ngươi chi? Thêm cho ngươi điều gì nữa?
4 Vitéznek élesített nyilai, meg rekettyének parazsa!
Aét là tên nhọn của dõng sĩ, Và than đỏ hực của cây giêng-giếng.
5 Jaj nekem, hogy Mésekhnél tartózkodtam, lakoztam Kédár sátrai mellett!
Khốn nạn cho tôi vì tôi ngụ trong Mê-siếc, Và ở dưới các trại Kê-đa.
6 Sokat lakozott a lelkem a béke gyülölői mellett.
Lâu lắm linh hồn tôi chung ở Với kẻ ghét sự hòa bình.
7 Én merő béke vagyok; de midőn beszélek, ők harczra készek.
Tôi muốn sự hòa bình; nhưng khi tôi nói đến, Chúng nó bèn muốn sự giặc giã.