< Job 14 >

1 Man [that is] born of a woman [is] of few days, and full of trouble.
“Con người thật yếu đuối mong manh! Đời sống thật ngắn ngủi, nhưng đầy phiền muộn!
2 He cometh forth like a flower, and is cut down: he fleeth also as a shadow, and continueth not.
Chúng con như hoa sớm nở tối tàn. Như bóng câu vụt qua, chúng con vội vàng khuất bóng.
3 And dost thou open thy eyes upon such one, and bring me into judgment with thee?
Chúa cần gì phải theo dõi gắt gao, và rồi đưa con ra xét xử?
4 Who can bring a clean [thing] out of an unclean? not one.
Ai có thể đem điều trong sạch ra từ người ô uế? Không một người nào!
5 Seeing his days [are] determined, the number of his months [is] with thee, thou hast appointed his bounds that he cannot pass;
Chúa đã an bài số ngày của đời sống chúng con. Chúa biết rõ chúng con sống bao nhiêu tháng, và giới hạn không thể vượt qua.
6 Turn from him, that he may rest, till he shall accomplish, as a hireling, his day.
Xin Chúa ngoảnh mặt để chúng con yên thân! Chúng con như người làm thuê, được nghỉ ngơi sau ngày làm việc.
7 For there is hope of a tree, if it is cut down, that it will sprout again, and that its tender branch will not cease.
Ngay cả cây cũng còn hy vọng! Nếu bị đốn xuống, nó vẫn mọc lại và nứt ra nhiều cành lá xanh tươi.
8 Though its root shall become old in the earth, and its stock die in the ground;
Dù rễ nó già cỗi trong đất và gốc thối rữa mụt nát,
9 [Yet] through the scent of water it will bud, and bring forth boughs like a plant.
vừa có hơi nước, nó sẽ nẩy chồi và cây liền nứt đọt như hạt giống mới.
10 But man dieth, and wasteth away: yes, man yieldeth his breath, and where [is] he?
Nhưng khi người chết, sức họ liền tan biến. Tắt hơi rồi người đến nơi đâu?
11 [As] the waters fail from the sea, and the flood decayeth and drieth up:
Như nước bốc hơi khỏi hồ, như sông cạn khô nứt nẻ,
12 So man lieth down, and riseth not: till the heavens [shall be] no more, they shall not awake, nor be raised out of their sleep.
con người nằm xuống và không trổi dậy nữa. Cho dù bầu trời cao tan biến, họ cũng sẽ không dậy, không gì đánh thức họ giữa giấc ngủ triền miên.
13 O that thou wouldst hide me in the grave, that thou wouldst keep me secret, until thy wrath is past, that thou wouldst appoint me a set time, and remember me! (Sheol h7585)
Ước gì Chúa đem con giấu nơi âm phủ, và quên hẳn con cho đến khi cơn giận Ngài nguôi. Nhưng đến kỳ định, xin Ngài nhớ lại con! (Sheol h7585)
14 If a man dieth, shall he live [again]? all the days of my appointed time will I wait, till my change shall come.
Người chết đi có thể sống lại chăng? Trọn những ngày lao khổ của đời con, con sẽ đợi cho đến kỳ giải thoát.
15 Thou shalt call, and I will answer thee: thou wilt have a desire to the work of thy hands.
Bấy giờ Chúa gọi, con sẽ lên tiếng đáp lời, Chúa nhớ mong con, tạo vật của tay Chúa.
16 For now thou numberest my steps: dost thou not watch over my sin?
Bấy giờ Chúa sẽ canh giữ bước chân con, thay vì canh chừng tội lỗi con.
17 My transgression [is] sealed up in a bag, and thou sewest up my iniquity.
Tội lỗi con phạm sẽ được niêm phong trong túi, và Ngài sẽ che đậy gian ác của con.
18 And surely the mountain falling cometh to naught, and the rock is removed out of its place.
Nhưng, như núi lở tan tành từng mảnh, như đá lăn ra muôn phía,
19 The waters wear the stones: thou washest away the things which grow [out] of the dust of the earth; and thou destroyest the hope of man.
như nước chảy đá mòn, như thác lũ cuốn trôi bùn đất, vì Chúa phá tan hy vọng của con người.
20 Thou prevailest for ever against him, and he passeth: thou changest his countenance, and sendest him away.
Chúa đè bẹp con người, rồi người phải qua đi. Chúa thay sắc diện người và đuổi người đi khuất.
21 His sons come to honor, and he knoweth [it] not; and they are brought low, but he perceiveth [it] not of them.
Họ không bao giờ biết con cháu họ sẽ được tôn trọng hay thất bại ê chề, Nào ai biết được.
22 But his flesh upon him shall have pain, and his soul within him shall mourn.
Họ chỉ biết thân mình đau đớn; đời sống họ đầy dẫy khổ đau.”

< Job 14 >