< 約伯記 10 >
1 我實在厭惡我的生活,我要任意苦訴我的怨情,傾吐我心中的酸苦。
Tôi đã chán ghét cuộc đời tôi. Hãy cho tôi tự do than trách. Nói lời cay đắng tự trong tim.
2 我要對天主說:不要定我的罪! 請告訴我:你為何與我作對﹖
Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời: “Xin đừng lên án con— xin cho con biết Chúa buộc con tội gì?
3 你對親手所造的,加以虐待和厭棄,卻顯揚惡人的計劃,為你豈有好處﹖
Chúa có vui không khi Ngài đàn áp con? Sao Chúa từ bỏ con, là công trình của tay Chúa, trong khi Ngài mỉm cười trước mưu đồ kẻ ác?
Không lẽ Chúa nhìn bằng con mắt của loài người? Chúa cũng thấy như người phàm thấy sao?
Phải chăng đời Chúa chỉ dài bằng đời chúng con? Phải chăng cuộc sống Chúa quá ngắn
nên Ngài nhanh chóng truy tội ác con, và tìm kiếm tội lỗi con?
7 其實你知道我並沒有罪過,也知道無人能拯救我脫離你的掌握。
Cho dù Chúa biết con vô tội, không ai có thể giải thoát con khỏi tay Ngài.
8 你親手形成了我,創造了我;此後你又轉念想消滅我。
Chúa đã nắn con với đôi tay Ngài; Chúa tạo ra con, mà bây giờ sao Ngài lại đang tâm hủy diệt con.
9 求你記憶:你造我時就像摶泥,難道還使我歸於泥土﹖
Xin Chúa nhớ rằng Ngài đã tạo con từ bụi đất— Chúa lại cho con trở về cát bụi sớm như vậy sao?
Chúa đã chỉ dẫn sự thai nghén con và tạo hình dạng con trong tử cung.
11 用皮和肉作我的衣服,用骨和筋把我全身聯絡起來﹖
Chúa đã bọc con bằng da và thịt, và kết chặt con lại bằng xương và gân.
12 是你將我生命的恩惠賜給了我,細心照顧維持了我的氣息。
Chúa cho con mạng sống và tình thương của Ngài. Sự chăm sóc của Ngài gìn giữ đời sống con.
Tuy vậy, Chúa đã giấu những điều này trong lòng— con biết là dụng ý của Ngài—
14 你監視我,看我是否犯罪;如果我有罪;你決不放過。
là để trông chừng con, nếu con phạm tội, Chúa sẽ không tha thứ tội con.
15 我若有罪,我就有禍了! 我若有義,也不敢抬頭,因為我已備嘗凌辱,吃盡苦頭。
Nếu con làm ác, thật khốn cho con; dù nếu con thiện lành, con cũng không dám ngước mặt, vì con thấy toàn nhục nhã và đớn đau.
16 我若抬頭,你就像獅子追捕我,向我表現你的奇能,
Nếu con đứng lên, Chúa sẽ vồ con như sư tử và dùng sức mạnh Ngài trừ diệt con.
Một lần rồi một lần nữa, Chúa đưa bằng chứng chống lại con. Chúa gia tăng cơn giận đổ trên con và thêm quân hùng mạnh tấn công con.
18 你為何叫我出離母胎﹖不如我那時斷氣,無人見我,
Vậy sao Chúa để con lọt lòng mẹ? Sao không cho con chết lúc vừa sinh?
19 就好像從未有過我一樣,一出母胎即被送入墳墓。
Được vậy con đã khỏi sống trên đời, từ lòng mẹ đi luôn xuống mộ phần.
Con chỉ còn vài ngày còn lại, xin để con yên, xin cho con được an thân chốc lát,
Trước khi con rời khỏi—không bao giờ trở lại— đến nơi tối tăm và vô cùng ảm đạm.
Đó là cõi mịt mù như nửa đêm, u ám và hỗn loạn, nơi đó ánh sáng chẳng khác gì bóng đêm.”